Thầy hỏi: “Nếu
các trò lên núi chặt cây, vừa vặn trước mắt có hai gốc cây, một gốc cây to, một
gốc cây nhỏ, các em sẽ chặt gốc nào?” Câu hỏi vừa ra, tất cả học sinh đều nói:
“Tất nhiên là chặt gốc cây to rồi.”
Thầy cười cười,
nói: “Gốc cây to kia chỉ là một gốc bạch dương bình thường, mà gốc cây nhỏ kia
lại là một cây thông, bây giờ các em sẽ chặt cây nào?”
Chúng tôi nghĩ,
cây thông tương đối trân quý, nên trả lời: “Tất nhiên sẽ chặt cây thông, bạch
dương không được bao nhiêu tiền!”
Thầy mang theo nụ
cười không đổi nhìn chúng tôi, hỏi: “Nếu gốc cây dương là thẳng tắp, mà cây
thông lại uốn éo xiêu vẹo, các em sẽ chặt cây nào?”
Chúng tôi cảm thấy
có chút nghi hoặc, liền nói: “Nếu là như vậy, hay là vẫn chặt cây dương. Cây
thông cong queo ngoằn ngoèo, làm gì cũng không làm được!”
Ánh mắt thầy lóe
lên, chúng tôi đoán là thầy sẽ thêm điều kiện nữa, quả nhiên, thầy nói: “Cây
dương tuy thẳng tắp, nhưng bởi đã lâu năm, nên phần giữa mục rỗng, lúc này, các
em sẽ chặt gốc nào?”
Tuy không hiểu nổi
trong hồ lô của thầy bán thuốc gì, chúng tôi vẫn từ điều kiện của thầy mà suy
nghĩ, nói: “Thế thì lại chặt cây thông, cây dương ở giữa đã mục rỗng, càng
không thể dùng!”
Sau đó thầy liền
hỏi: “Thế nhưng dù cây thông ở giữa không mục rỗng, nhưng nó cong queo quá ghê
gớm, bắt đầu chặt rất khó khăn, các em sẽ chặt gốc nào?”
Chúng tôi dứt
khoát không suy nghĩ kết luận của thầy là gì nữa, liền nói: “Vậy chặt cây
dương. Đều không thể dùng như nhau, đương nhiên chọn cây dễ chặt!”
Thầy không để
chúng tôi thở, liền hỏi: “Thế nhưng trên cây dương có một tổ chim, mấy con chim
non đang ở trong ổ, các em sẽ chặt gốc nào?” Cuối cùng, có người hỏi: “Thầy ơi!
Rốt cuộc thầy muốn nói gì cho chúng em vậy? Hỏi những thứ đó làm gì vậy thầy?”
Thầy thu hồi nụ
cười, nói: “Các em vì sao không tự hỏi mình, rốt cuộc là chặt cây để làm gì?
Tuy điều kiện của thầy thay đổi, nhưng yếu tố cuối cùng quyết định kết quả là động
cơ ban đầu của các em. Nếu muốn lấy củi, các em liền chặt cây dương; muốn làm
hàng mỹ nghệ, liền chặt cây thông. Các em tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cầm
theo búa lên núi chặt cây chứ?!”
Một người, chỉ
khi trong nội tâm đã có mục tiêu từ trước,thì lúc làm việc mới không bị đủ loại
điều kiện và hiện tượng bên ngoài mê hoặc. Mục tiêu của bạn đã rõ ràng sao? Tư
tưởng thông suốt, mới có thể kiên trì.
Đăng nhận xét